Trong Phật ngữ, "tịch tịnh" nghĩa là sự an lành, tĩnh tại, vắng lặng, giải thoát khỏi sự trói buộc của vô minh và phiền não. Đây cũng chính là cảnh giới Niết Bàn (Sanskrit: निर्वाण, nirvāṇa; Pali: nibbāna), cảnh giới giải thoát cao nhất của Phật giáo: xa lìa khổ đau, yên lặng thường trụ, không sinh không diệt. Lấy "tịch tịnh" làm chủ đề, tác giả viết về cái thấy, cái biết, về thực tại pháp có mặt trong sự tương giao mầu nhiệm, đẹp đẽ giữa ta và cuộc đời này.
"Tịch tịnh" cũng là cuốn sách mới nhất của tác giả, là một sự thay đổi về phong cách tự sự, ở đó, chữ "duyên" được gửi gắm cả trong cách mỗi người tiếp nhận tác phẩm với sự thấy biết khác nhau.